Thứ Năm, 26 tháng 2, 2009

TẢN VĂN CỦA ĐÀO TẤN TRỰC

MÙA THI
Có thể nói mùa thi đã và đang song hành với bất cứ những ai từng ngồi trên ghế nhà trường. Trong quãng đời đi học không ít những người từng lo lắng mất ăn mất ngủ với mùa thi. Hai tiếng mùa thi có nhiều cách cảm nhận, tùy vào từng đối tượng mà nội dung thể hiện tên gọi cũng khác nhau. Đối với học sinh phổ thông, khái niệm mùa thi thường tập trung ở những kì thi học kì, thi chuyển cấp, tốt nghiệp hoặc cao hơn và rộn rịp hơn đó là mùa thi tuyển sinh. Đối với sinh viên, học viên khái niệm mùa thi càng trở nên thiêng liêng trừu tượng trong mỗi con người; mùa thi thường tập trung vào những ngày cuối học kì, kết thúc học phần, hết môn….Dù có khác nhau đôi chút về cách thể hiện, sự ưu tư lo lắng đối với từng đối tượng của một hoạt động diễn ra trong nhà trường nhưng tính chất chất đặc thù của mùa thi không có gì khác nhau.
Mùa thi theo ta gần hết một phần ba cuộc đời. Lúc ấu thơ là tiếng học bài vang vọng trong căn nhà nơi ngõ tối bên ngọn đèn dầu, lớn hơn chút nữa mùa thi là sự vô tư và lo lắng trong tiếng dặn dò của thầy cô với đám học trò, rồi những năm cuối cấp và sau này tính chất của mùa thi lại tỉ lệ thuận với tuổi của đời người. Có lẽ ta càng lớn, trách nhiệm và sự lo lắng trong mỗi con người cũng càng tăng nên ta cảm nhận mùa thi thật đúng nghĩa theo tên gọi của nó. Chính vì vậy mà mùa thi nặng dần với hành trang theo người đi học. Mùa thi gắn liền với sự vất vả, khó nhọc; mùa thi cũng gắn với những kỉ niệm ngọt ngào, khó quên. Để qua và có kết quả cao cũng như sự đỗ đạt đòi hỏi người đi học, đi thi phải nổ lực hết mình, thức khuya dậy sớm gồng mình với từng con chữ trên cánh đồng gian lao. Nhìn chung mùa thi thật đáng lo với những ai học hành một cách nghiêm túc. Khổ là vậy nhưng mùa thi cũng không ít những kỉ niệm vui buồn theo ta đến hết một đời. Có không ít những lần cả nhóm bạn kéo nhau đi học nhóm rồi giả vờ mượn sách của cô bạn gái học chung trường mặc dù chẳng để xem một thứ gì; có những đêm dưới bóng đèn đỏ quạch bên hành lang nơi giảng đường khuya khoắt từng cơn gió cuối đông tràn vào buốt cả thịt da mà đôi bạn vẫn chụm đầu bên trang sách chuẩn bị cho ngày mai thi sớm. Có nhứng lần đi học bài về muộn phải trèo tường vì quá giờ quy định bác bảo vệ đã đóng cổng…Mùa thi cũng mở đầu cho một cấp học, một môi trường mới đưa ta lớn dần lên, được đi nhiều nơi, có nhiều thầy cô bạn bè và đồng nghiệp. Mùa thi cũng là mùa chia tay ngăn cách, để lại bóng hình ai dưới tán phượng già một thời lưu luyến; tạm biệt sân trường, tạm biệt một thời mộng mơ để trở thành người lớn và bước vào đời làm ăn đích thực…
Tháng Năm đã về, mùa thi năm này cũng đã đến. Bây giờ các cô cậu học trò cuối cấp, các anh chị sinh viên năm cuối đang miệt mài đèn sách chuẩn bị cho một mùa thi quan trọng, có tính chất bước ngoặt trong đời. Đặc biệt nhiều năm nay, Bộ giáo dục đã ra chỉ thị “Hai không” nên việc học hành chuẩn bị thi cử lại càng vô cùng nghiêm túc. Nếu ai học hành không đàng hoàng, học qua loa để kiếm tấm bằng thì năm này nhất định sẽ không qua được mùa thi. Tôi có đứa cháu học cuối cấp, nó đang chuẩn bị cho một mùa thi sắp tới. Sợ không qua nên đêm nào nó cũng tỉ mẩn bài vở tới khuya, sáng ra lại dậy sớm tiếp tục. Nhìn thế tôi chợt nhớ lại một thời mình đi học, cũng lo lắng, cũng trách nhiệm như nó bây giờ.
Mùa thi là vậy, mùa thức khuya dậy sớm, giống như mùa làm đồng của người nông dân. Cánh đồng cho hạt lúa, mùa thi cho ta từng con chữ nên người, thực hiện ước mơ bản thân mai này xây dựng quê hương đất nước, đáp lòng mong mỏi của người thân. Mong sao các em có một mùa thi thật thành công.
ĐÀO TẤN TRỰC. (tuoitre online)

Thứ Ba, 24 tháng 2, 2009




HIU HẮT CHỊ TÔI

Trần Hồng Giang

Bốn mươi chị vẫn chưa chồng
Cũng đâu phải chị duyên không có gì!
Chị từng một thuở xuân thì
Với bao gã ngốc trồng si trước nhà.
Thế mà xuân vội đi qua
Để chị lại với la đà gió đông…

Thế gian quen miệng: Ế chồng!
Vô tình thế, để chạnh lòng chị tôi.
Sớm chiều nhìn cảnh lứa đôi
Chị sao tránh khỏi bồi hồi riêng tư.
Ở đời đâu thấy bao giờ
Có ai mong tiếng bà cô muộn chồng?!
Chỉ vì duyên phận long đong
Chứ chị cũng muốn má hồng đừng phai
Chị cũng muốn đêm không dài
Muốn cho gió lặng, sớm mai nắng về
Muốn mềm như cỏ triền đê
Như bạn cùng lứa yên bề chồng con.

Lệ khuya ướt gối tủi hờn
Ai thấu cho chị nỗi buồn lẻ đôi
Ông Tơ bà Nguyệt nửa vời
Se tơ kết tóc những nơi chốn nào!
Sao không lấy sợi chỉ đào
Rồi mang duyên thắm buộc vào chị tôi…

Thôi đừng hiu hắt chị ơi!
Chẳng thèm để ý miệng đời là xong!
Dẫu cho mang tiếng ế chồng
Thì lòng chị vẫn cứ không thấy buồn.
Sá chi một quãng đời xuân
Tiếc chi một bể trầm luân kiếp người.
Vô tư há miệng mà cười
Xem như mình đã chán đời đi tu!
Mơ màng chi những lời ru
Bướm vàng chê trái mù u đã già.

Chị ơi, hiu hắt chi mà!
Nắng lên bướm lại về qua lối này
Rồi duyên sẽ lại vào tay
Để chị hết những tháng ngày ủ ê
Thế rồi đến một chiều kia
Đò sang bến muộn, chị đi lấy chồng!..

T.H.G (lucbat.com)

Thứ Ba, 3 tháng 2, 2009

TẢN VĂN CỦA ĐÀO TẤN TRỰC



Ký ức THÁNG GIÊNG

Tháng giêng về cùng lúc với giao thừa, song hành cùng Tết nên người ta ít chú ý tháng giêng về khi nào. Chỉ biết sau những ngày Tết vui vẻ, sau các lễ hội đặc thù mang đậm sắc xuân ở các địa phương, con người mới sực nhận ra rằng, bây giờ đang là tháng giêng. Tháng giêng còn với ánh nắng vàng bắt đầu găng gắt rồi chầm chậm trôi qua, để lại trong lòng mỗi người nhiều nỗi nhớ khác nhau.
Tháng giêng trong tôi còn nguyên vẹn mùa kí ức tuổi thơ. Đó là màu hoa cải nở vàng bên luống rau mẹ cuốc sau hè, màu bông vạn thọ đong đưa dưới nắng đón những ngọn gió nồm từ biển thổi vào bắt đầu xao xác ngã nghiêng, màu xác pháo nhuộm đất tan vào trí nhớ, mùi của chiếc áo mới đầu năm phai dần; là vị ngọt ngào của chiếc bánh thuẫn còn sót lại, vị mặn mà của nồi thịt heo kho dưa cải mỗi khi cả nhà ăn cơm và mùa đến trường thêm tuổi mới với bao tiếng cười giòn tan vô tư của đám bạn quanh nhà…Tôi không hiểu sao bấy giờ kí ức tháng giêng trong tuổi thơ vẫn còn nguyên vẹn và nhiều khi khó giải thích hơn một giấc mơ.
Kỉ niệm chồng chất bao nhiêu năm rồi không rõ. Có lẽ hơn mười lăm năm. Hơn mười lăm năm không dài tôi không sống trong những ngày tháng giêng ở làng quê cũ . Kí ức tuổi thơ ngày ngày chìm dần vào dĩ vãng. Không nhớ không được và quên cũng không xong. Lẫn trong bộn bề cát bụi xoay vòng, lúc cô đơn, con người lại nhớ về quê và như thấy mình còn mang một món nợ lớn trong đời. Một năm một tuổi. Cuộc sống trôi nhanh hơn ta tưởng, thoáng chốc trẻ thơ bây giờ đã sợ già nua. Có lẽ cuộc sống là thế, khi còn trẻ con ta muốn mình làm người lớn, khi người lớn rồi ta cảm thấy lo cho nhiều việc rồi nuối tiếc tuổi thơ. Ngồi ngẫm lại mình, nhiều tuổi rồi đấy nhưng chưa làm được một việc gì tích sự, có khi tự hào với ba cái chữ trong đầu nhưng nhiều lúc cũng giận chính mình vì chưa quả quyết, không dám xả láng với bạn bè nhiều phen!
Mười tám tuổi xa nhà lưu lạc, kỉ niệm đôi lúc bỏ quên. Cô bạn hàng xóm ngại đi xa nên lấy chồng sớm nay con đã đến trường. Bạn bè thuở quần đùi chân đất vui sao giờ mỗi đứa một nơi, có người thành đạt, có người vẫn như xưa; không ai giống ai song một điều không thể thiếu là mọi người đều thêm tuổi mới. Tết nay về gặp mặt bao nhiêu là hớn hở vui mừng, dù sống thế nào thì cũng cụng ly lanh canh, chúc tụng ú ù vui vẻ để rồi ra giêng lại tiếp tục cuộc hành trình.
Bây giờ là tháng giêng.Ừ nhỉ. Tháng giêng bây giờ có khác ngày xưa. Với tôi, tháng giêng bây giờ là tiếng học trò cắn hạt dưa tí tách trong lớp học không sao cấm được, là lời mời của bạn bè về cạn chai rượu đầu xuân lúc chiều tan sở, là những cánh mai vàng vương vãi xuống thềm nhà chủ nhân phải đưa ra sân tưới nước, là suy nghĩ trở trăn năm này mình sẽ làm được gì, là nỗi lo tuổi mẹ chồng chất , là chiều chiều chứng kiến cảnh trên đường quốc lộ người ta đón xe đò tấp nập vào Nam…Ừ nhỉ, tháng giêng bây giờ là thế. Nhìn bên ngoài cũng có người ngây thơ như mình năm nọ, cũng có người tất bật như mình như hôm nay. Đúng là đời sống lợi danh cơm áo, đôi lúc con nguời cũng phải vượt qua nhiều thứ để giữ lấy cuộc đời cũng là lẽ đương nhiên.!
Tháng giêng là thế. Tháng giêng trôi đi đồng nghĩa với việc mình thêm một tuổi. Kí ức lưu kho cho cuộc đời sao mà vô vàng thế. Dễ gì nhớ, dễ gì quên.

Chủ Nhật, 1 tháng 2, 2009

KẾT QUẢ CUỘC THI THƠ NĂM 2008

3 CÂY BÚT ÁO TRẮNG ĐOẠT GIẢI THƯỞNG THƠ PHÚ YÊN 2008
Hội LH VHNT Phú Yên và Hội Cựu học sinh trung học Phú Yên vừa công bố kết quả chấm giải Cuộc thi Thơ Phú Yên năm 2008; với 11 tác phẩm của 11 tác giả được trao giải. Trong đó, giải nhất là bài thơ “Vọng làng” của tác giả Đào Tấn Trực (hiện là Trưởng GĐAT Phú Yên), một trong 2 giải nhì là bài thơ “Gồng gánh” của Hà Kiều My (thành viên GĐAT Phú Yên, hiện là sinh viên Trường Đại học KHXH-NV TP Hồ Chí Minh) và một trong 3 giải ba là bài thơ “Miền Trung” của Đào Đức Tuấn (nguyên Trưởng GĐAT Phú Yên). Ban tổ chức cuộc thi đã xuất bản tuyển tập các bài thơ vào chung khảo với tựa “Vọng làng” và Lễ trao giải được tổ chức vào Đêm thơ Nguyên tiêu Kỷ Sửu núi Nhạn-Phú Yên 2009.
Áo Trắng xin trân trọng chúc mừng và giới thiệu 3 bài thơ đoạt giải của các cây bút “nhà ta”.
HÙNG PHIÊN

Vọng làng
Có đi về phía con đường
Mới xa xóm vắng, mới thương quê nghèo
Ngày đi câu hát đi theo
Thị thành mơ mảnh trăng treo vườn nhà
Mười bảy tuổi tạm cách xa
Em toan tính chuyện bước qua lời nguyền
Đất nồng còn một chút duyên
Buộc quê với phố, buộc thuyền với sông
Buộc tôi với luống cải ngồng
Bãi bồi ai đắp cho đồng phù sa
Nằm nghe con sóng quê nhà
Một vùng ký ức khói là là bay
Trăng nghiêng xuống ngọn tre gầy
Rạ rơm sương khói nguyện đầy lời ru
Mẹ già đã hóa mùa thu
Câu ca dao cũ hình như lỡ làng
Huơ bàn tay gọi đò sang
Chở tôi về dưới cổng làng ngày xưa…
ĐÀO TẤN TRỰC (giải nhất)

Gồng gánh

Gầy đôi vai
Mẹ gánh đêm quàng qua từng phố nhỏ
Những con dốc thoai thoải dài
Sợ mẹ “mềm chân”…

Người mẹ gánh gồng cuộc mưu sinh
Lang thang trên từng hẻm vắng
Con phố ngoái đầu theo bóng mẹ
Hun hút…

Thời gian như thấy mình có tội
Thêm nhọc nhằn mái đầu bạc phơ
Con chữ đêm qua lại cựa mình trong giấc mơ của mẹ
Những đứa con điện về, xin tiền, đi học
Mẹ gánh lam lũ đi trên đôi vai nhấp nhô hình núi
Cõng cuộc đời đi về phía xa xôi
Bôn ba vượt nghèo
Đi tìm con chữ
Cái nắng óng vàng chiếc áo cũ sờn vai
Lấp lánh…

HÀ KIỀU MY (giải nhì)

Miền Trung
Lòng rao rát miền Trung nhuần hậumiền
Trung xa xăm ngun ngút khô cằn
thương cái rám nắng màu mây nhạt
câu thơ quắt queo không dịu tháng năm.
Miền Trung trong tôi tảo tần dáng mẹ
mẹ gũi gần, mẹ thăm thẳm bao dung
con rong rủi một đời mang nợ
lặng thầm triền mắt mẹ minh mông.
Và lẽ nào em cát gió mung lung
heo hút hồn tôi dặm dài nhung nhớ
em ban mai, em trưa hè nắng đỏ
chiều thời gian con sóng biển lặng nồng.
Miền Trung miên man, miền
Trung thênh thanglời nào thiêng liêng một rời hai gánh
quê hương đầy tim, quê hương tròn mắt
ký ức long long, ký ức ầu ơ…
ĐÀO ĐỨC TUẤN (giải ba)