Thứ Ba, 26 tháng 5, 2009

THƠ ĐÀO TẤN TRỰC

Thương ngườiquan họ
Tặng : Cao Nhật Quyên

Xuôi Nam một chuyến đò ngang
Gửi câu Quan họ lại ngàn dặm xa
Người về xứ biển quê ta
Bước qua quán Dốc xót xa lặng thầm

Quai thao nón lược tay cầm
Mấy năm khăn gói quê chồng mù khơi

Lạ người lạ đất lạ nơi
Nghĩ thương dáng mẹ xa xơi một mình…

Lần theo câu hát sân đình

Khi nghe đài nhắc quê mình hội Lim
Lỗi người Quan họ đi tìm
Bóng hình xưa đã khuất chìm phương Nam.

Lỡ thì
Gánh sen để trước sân chùa

Váy đụp bốn mùa chị bán chợ xa
Chiếu chèo vướng bận lời ca
Trai làng xuôi gió giờ ra thị thành
Cũng đường đất đỏ mong manh

Chị đi như thể vòng quanh đời mình
Đi chưa hết một cuộc tình
Một ngày quay lại nhận mình chân không
Lục bình nở phía bờ sông

Mùa xuân mấy độ qua không đợi mùa
Gánh sen để trước sân chùa
Chị vào xin cái lá bùa bình yên.

ĐTT

TRANG ẢNH LỚP 12C (2008 - 2009)



ÔNG THẦY CHÚC CÁC EM MAY MẮN VÀ THÀNH ĐẠT

























TÁC PHẨM HỌC SINH 12C


TRƯỚC MÙA CHIA TAY
Có một thời đi học để thương
Có thân thiết bạn, thầy xưa để nhớ
Có lỗi lầm ngu ngơ mắc cỡ
Có dại khờ để được lớn khôn thêm…

Tia nắng xuyên qua ô cửa êm đềm
Ánh mắt ai lung linh hoài kí ức
Trang lưu bút tím thơm mùi mực
Luôn nhắc mình…tên bạn cũ đừng quên

Lỗi ai đâu mà năm tháng bắt đền
Cho tiếng ve đẫm ướt mùa hoa phượng
Kỉ niệm dài như dòng sông hoài niệm
Rồi một ngày hoa nắng sẽ về đâu

Phượng vẫn cười trong nắng thơ ngây
Nhưng sao tôi nhói đau trong lòng ngực
Trường quen ơi…mai xa người có biết
Trước nhũng cơn mưa xin nhớ gọi nhau về.

Nguyễn Thị Mười, 12B4 (2008-2009)
THPT Lê Thành Phương, Tuy An, Phú Yên




KỈ NIỆM NHỎ

Bước chân qua ngôi trường thân thuộc
Nơi hàng dừa vẫn lặng đứng bên sân
Cây bàng già qua bao mùa thay lá
Đón hè về khi ve hát yêu thương

Cánh phượng ru ngàn hoa thay áo mới
Mãi trong tôi bao kỉ niệm êm đềm
Tuổi học trò sao hồn nhiên quá nhỉ!
Thư tình ai màu mực đó chưa phai

Đây lớp học đã một thời ghi nhớ
Bục giảng này thầy đã gọi tên tôi
Tôi sợ quá chân run bài chẳng nhớ
Để ai ngồi khẽ nhắc điểm chia hai

Lớp học đó… thân tình sao đi vội
Tuổi trăng tròn ấp ủ mộng thần tiên
Bạn cùng trường nhìn tôi đầy vụng dại
Vẫn lặng thầm rồi cứ mãi bâng khuâng.

Nguyễn Thị Hồng Thấm
12C(2008-2009) THPT Lê Thành Phương. Tuy An. Phú Yên.

THƠ PHAN HOÀNG KHÁNH


Nhớ Quê Mùa Mưa Lũ

Mấy hôm rồi quê mình mưa mãi không thôi
Chiều nay trên đài báo tin lại có bão
Rồi những hôm thức đêm sầu não
Thương quê mình nhưng chẳng biết thế nào.

Lũ bạn đồng hương mắt cứ đỏ hoe
Đã khuya rồi nhưng chẳng đứa nào muốn ngủ
Ngồi tụm lại mà hướng về đất cũ
Không biết bao giờ mới hết khổ đau.

Chiếc di động được chuyền tay nhau
Đứa nào cũng nao long muốn biết tin tức
Nhưng chỉ nhận được bản tin vô thực
“Không thể nào kết nối với thuê bao”.

Thương quê mình luôn lận đận, lao đao
Lại phải gánh chịu những tháng ngày bão lũ
Ở phương xa…
Căn phòng trọ lại những đêm không ngủ
Thổn thức cùng nỗi nhớ quê nhà!




Quên

Tôi để quên nắng chiều, trên cánh đồng lúa chín
Cho mẹ về nặng trĩu đôi vai
Tôi để quên khúc sông mùa nước nổi
Nặng tay chèo ba chở những yêu thương.

Tôi quên mái tóc dài, thì thầm trong gió thoảng
Chiều hương dừa bát ngát xa bay
Để quên cả những nhọc nhằn của mẹ
Chạy gạo từng lon nuôi tôi nên người.

Tôi quên đi những tháng ngày vụng dại
Lũy tre làng nuôi tôi lớn khôn
Quên con đường ngoằn ngoèo xanh mướt
Cùng lũ bạn đùa vui dưới ánh trăng.

Tôi quên đi vị ngọt của đất
Bìm bịp kêu chiều, khói đốt đồng cay
Để quên cả những ngày hè chát nắng
Tiếng râm ran của chàng nhạc sĩ buồn
.
Phan Hoàng Khánh
Địa chỉ: Bưu Điện Huyện Đông Hoà – Phú Yên
ĐT: 0914690609
Email:
hoangkhanhpy@gmail.com


Thứ Tư, 20 tháng 5, 2009

TẢN VĂN CỦA ĐÀO TẤN TRỰC



Cây thị đầu làng
Tuổi thơ tôi gắn với từng kỉ niệm ngọt ngào nơi làng quê.Từ buổi sáng tinh sương đến từng buổi chiều bảng lảng tiếng hoàng hôn, kỉ niệm đều in hình thành những nét rất riêng - ghi dấu ấn của một vùng đất trong tiềm thức, trong sáng và tươi nguyên - mà sau này có đôi lúc giật mình thảng thốt, nó trở thành kí ức dai dẳng theo ta đến suốt một đời.
Những năm đầu thập niên 80 của thế kỉ trước, làng tôi còn nghèo. Ban ngày, cả làng thường đi làm đồng vắng, chỉ còn lại các cụ già và đám con nít tụi tôi. Tuổi thơ chúng tôi thường vây quanh nơi gốc cây thị cụt đọt đầu làng trò chuyện, nô đùa, chơi trò đuổi bắt. Có hôm, tôi và đứa bạn trốn sâu trong một hốc cây nên cả nhóm chẳng đứa nào tìm ra… Bóng cây sừng sững, che bóng mát cả một vùng đất trống, che cả tiếng cười giỡn nô đùa hú hí của tụi tôi; lúc tốt trời, âm thanh đó vang tận vào chân núi trong cánh đồng rồi vọng ngược trở ra như âm vang thần thánh..
Cây thị gắn với tên đất tên làng nhưng cây có tự đời nào không ai biết. Chỉ biết từ những năm đánh Mĩ, nơi đây từng là một trong những địa điểm bí mật của cách mạng, cây đã từng chứng kiến nhiều sự kiện quan trọng của xóm làng. Rồi khi địch phát hiện, chúng đem bom ném xối cả vùng, cũng may bóng cây chỉ bị thương và cụt đọt; vết thương trên thân cổ thụ nhanh lành rồi cây sống cho đến bây giờ. Sau ngày đất nước thống nhất, dân làng về đây đoàn tụ đông đủ, cây dường như cũng trẻ lại và xanh tốt hơn. Gốc cây dễ chín mười người ôm không hết để lộ chùm rễ to bạnh phủ kín cả mặt đất như những con trăn khổng lồ đen trũi. Sang mùa quả chín, hương thơm theo gió bay ngát cả làng. Tôi và đám bạn thường dối mẹ, từ sớm, tranh thủ đi lượm trái thị chín rụng qua đêm. Suốt mùa thị chín, tôi và Nhân là người đứng đầu về số quả và hạt thị nhặt được . Quả thị chín có mùi thơm dễ chịu, hương bay xa, theo gió sang tận bên kia làng.
Gốc thị đầu làng cũng là nơi diễn ra lớp học đầu lòng của lứa tụi tôi. Lúc đó, quê còn nghèo. Chưa có mái trường nên chúng tôi tạm ngồi dưới bóng cây nghe cô giáo dạy hát múa và cầm tay tập cho những nét chữ ê a đầu đời. Đang mùa thị chín, có lúc quả rơi từ trên cao xuống, cô nhặt lên như môt bà tiên thật hiền mà sau này nghe thầy cô kể tôi mới hình dung được điều đó có trong cổ tích. Lẫn trong tiếng gió vi vu, hương thị nồng nàn, tiếng cô trò vọng lại nghe thân thương đầm ấm khó quên.
Cây thị đầu làng còn là nơi tụ họp vui chơi sinh hoạt hay buôn bán với vài đôi quang gánh trong làng. Mặc dù cuộc sống trăm nổi nhọc nhằn nhiều bộn bề lo lắng nhưng bà con xóm làng vẫn vồn vã vui tươi, nhất là những ngày hội làng hay những đêm sáng trăng. Bóng cây uy nghi linh thiêng che chở bảo bọc cho dân làng cả về đời sống tâm linh lẫn cuộc sống thường nhật. Nỗi buồn hay niềm vui được mùa cũng cậy vào bóng cây mà cần cù vượt qua khó nhọc, đi lên.
Thời gian cứ bình lặng trôi đi, tôi lớn dần lên và lớp học vỡ lòng cũng bình yên trôi vào dĩ vãng. Gửi làng quê yêu dấu lại với bạn bè, cô giáo và cả gốc thị đầu làng, tôi đi xa. Không ngờ mỗi lần ra đi lại là mỗi lần xa cách. Cuộc sống tất bật đã làm cho con người quên đi nhiều thứ, trong đó có một phần của quê hương, dần già quê hương đã trở thành kỉ niệm trong tâm thức của mỗi người con ra đi.
Tết vừa rồi, tôi trở về. Bây giờ làng quê đã thay đổi nhiều. Đứng trên con dốc đầu làng nhìn xuống trông xóm nhỏ năm nào như một thị trấn. Chen với từng mái ngói đỏ tươi, nhiều ngôi nhà sang trọng và những làn dây điện dọc ngang như có chút gì hiện đại. Rất mừng cho quê hương đã thay đổi, đi lên theo sự phát triển chung của đất nước. Tôi hối hả tìm về một thời đã lâu nhưng bạn bè một thuở đã đi xa chưa về. Cô giáo cũ năm nào nay đã lớn tuổi, đang chống chọi lại căn bệnh tuổi già với khí lạnh cuối mùa miên man sắp qua và cái nóng ran rát miền trung sắp về. Và em, cô bạn thân nhất của tôi ngày nào bây giờ cũng biền biệt quê chồng mù khơi; nghe đâu lâu rồi cô cũng chưa trở về thăm cha mẹ, bạn bè. Tôi rảo bước sang đầu làng tìm về hướng cây thị năm nào nhưng không thấy bóng cây đâu. Người ta đã chặt nó vì một lí do gì không biết, xây lên một cái cổng làng văn hoá nho nhỏ để bên trên dư ra một khoảng không gian làm xốn xang cả một vùng kí ức tuổi thơ!
Không biết những người sau lứa tụi tôi bước chân qua khỏi cổng làng có còn nhớ về quê hương với những kỉ niệm ngọt ngào như chúng tôi đã từng nhớ hay không.

DTT

Thứ Năm, 7 tháng 5, 2009

TẢN VĂN CỦA ĐÀO TẤN TRỰC


Sinh nhật mùa ( Cho các em học trò 12 thân yêu)
Bao nhiêu năm gắn với màu hoa phượng sân trường, tôi chợt nhận ra rằng thời gian cũng có tuổi như con người. Từng giờ, từng ngày mùa tuần hoàn đến, ở quanh ta rồi đi. Mới hôm trước đây, mùa xuân hoa mai vàng hé nụ, chim én bay về sau tiết lập xuân, cây phượng góc sân trường đâm chồi nảy lộc thì hôm nay trên cành cao lộc non đã xanh và bắt đầu điểm một màu đo đỏ bé tí.
Hạ sang rồi nhưng ngôi trường vẫn im lặng như mùa đông. Các em đang miệt mài bài vở để chuẩn bị “vượt vũ môn hoá rồng” hay vô tình không thấy những chùm phượng kia! Tôi tin chắc rằng các em là người phát hiện đầu tiên, phải không! Phượng hé nụ là tín hiệu, là sinh nhật mùa đấy các em à. Ta thử hỏi rằng mùa đã bao nhiêu tuổi. Khó và không tìm được câu trả lời chính xác nhưng biết rằng mỗi năm mùa cũng thêm một tuổi như con người.
Bây giờ, phượng cho hoa. Từng chùm phượng bắt đầu đỏ dần dưới ánh nắng hè trông như từng ngọn nến trong đêm sinh nhật.. Ngàn bông hoa hoá ra mùa đã trên ngàn tuổi, hèn chi gốc cây rễ xù xì đụn lên như những con rắn khổng lồ mà lũ học trò hay ví von hù nhau khiếp sợ. Không phải thế đâu, phượng thật đáng yêu và có lẽ yêu hơn người ta tưởng.
Lúc mới bước chân vào lớp mười, các em còn nhút nhát. Chính chỗ này, gốc phượng này các em đã ngồi để ngắm cảnh sân trường cấp ba. Chao ôi, lạ quá, khác quá và cũng bình thường quá! Trường học có khác gì dưới cấp hai mà sao các em hay tưởng tượng và ngơ ngẩn đến nỗi lạ kì. Bộ óc con người thông minh và phong phú nhiều lúc làm cho người ta hơi bị thất vọng không ngờ. Nhưng không đâu: từ nơi này các em khép nép rồi làm quen; từ nơi này các em có thêm bạn bè và thầy cô mới; từ nơi này các em quen dần và xem như ngôi nhà của mình mỗi khi đến trường và cũng từ nơi này chúng ta có bao kiến thức cần thiết để chuẩn bị một cuộc hành trình, tiếp theo bước chân trên con đường của nhiều người đặt trước.
Một năm trôi qua, rồi hai năm nhanh chậm…có biết bao nhiêu điều kì diệu khó quên. Những lúc vô tư, trong sáng hay giận hờn, kí ức đều ghi nhớ và nhiều khi bềnh bồng chồng chất như sương núi trong tâm thức tuổi học trò. Nhanh thật. Giờ đây, các em lớp 12 chỉ còn lại những ngày cuối của tuổi học trò thần tiên dưới mái trường phổ thông. Biết nói gì trước lúc chia xa, biết nói gì cho nỗi nhớ đầy vơi không thay đổi. Hạ làm cho con người chờ mong, hạ để lại bao tiếc nuối xót xa và hạ cũng báo trước nhiều điều làm cho lòng người trong cuộc thêm day dứt, bâng khuâng.
Với tuổi học trò, hoa phượng như một hình tượng quen thộc vừa buồn vừa vui khó nói hết. Phượng gắn với áo trắng sân trường song phượng cũng chia tay ngăn cách để lại tình cảm đầu đời lưu luyến khó phai. Mai này dù có đi xa nửa vòng địa cầu, có thành danh cao chức trọng hay một ngày tuổi tác già nua đến mấy, khi nhìn lại những tấm ảnh cầm chùm phượng vĩ trên tay, chắc rằng các em cũng sẽ nôn nao nhớ lại một thời cắp sách đến trường.
Mùa hạ không có tuổi hay ta không đếm được tuổi của hạ. Cho dù hiểu thế nào đi nữa thì cuộc sống, con người, tạo vật luôn tựa vào nhau cảm thông chia sẻ để trái đất này được bình tâm hơn. Ngày mai đâu đó trong cuộc đời, những lúc bất chợt thấy phượng đơm bông, các em nhớ rằng đã đến sinh nhật mùa rồi đấy - tuổi của mùa lần đầu tiên ta biết là những ngày cắp sách đến trường. Khi đó ta tìm một nơi thật yên tĩnh, nhắm nghiền mắt lại để cùng thắp lên một ngọn nến cho mùa thêm sức sống, rồi nắm chặt tay lại hô thật to: Cố lên!

ĐÀO TẤN TRỰC