Thứ Ba, 24 tháng 2, 2009




HIU HẮT CHỊ TÔI

Trần Hồng Giang

Bốn mươi chị vẫn chưa chồng
Cũng đâu phải chị duyên không có gì!
Chị từng một thuở xuân thì
Với bao gã ngốc trồng si trước nhà.
Thế mà xuân vội đi qua
Để chị lại với la đà gió đông…

Thế gian quen miệng: Ế chồng!
Vô tình thế, để chạnh lòng chị tôi.
Sớm chiều nhìn cảnh lứa đôi
Chị sao tránh khỏi bồi hồi riêng tư.
Ở đời đâu thấy bao giờ
Có ai mong tiếng bà cô muộn chồng?!
Chỉ vì duyên phận long đong
Chứ chị cũng muốn má hồng đừng phai
Chị cũng muốn đêm không dài
Muốn cho gió lặng, sớm mai nắng về
Muốn mềm như cỏ triền đê
Như bạn cùng lứa yên bề chồng con.

Lệ khuya ướt gối tủi hờn
Ai thấu cho chị nỗi buồn lẻ đôi
Ông Tơ bà Nguyệt nửa vời
Se tơ kết tóc những nơi chốn nào!
Sao không lấy sợi chỉ đào
Rồi mang duyên thắm buộc vào chị tôi…

Thôi đừng hiu hắt chị ơi!
Chẳng thèm để ý miệng đời là xong!
Dẫu cho mang tiếng ế chồng
Thì lòng chị vẫn cứ không thấy buồn.
Sá chi một quãng đời xuân
Tiếc chi một bể trầm luân kiếp người.
Vô tư há miệng mà cười
Xem như mình đã chán đời đi tu!
Mơ màng chi những lời ru
Bướm vàng chê trái mù u đã già.

Chị ơi, hiu hắt chi mà!
Nắng lên bướm lại về qua lối này
Rồi duyên sẽ lại vào tay
Để chị hết những tháng ngày ủ ê
Thế rồi đến một chiều kia
Đò sang bến muộn, chị đi lấy chồng!..

T.H.G (lucbat.com)

Không có nhận xét nào: