Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2008

TẢN VĂN CỦA ĐÀO TẤN TRỰC


Hương sữa
Vài năm trở lại đây, cây hoa sữa đã trở nên quen thuộc với nhiều người. Từ thành phố, thị xã, thị trấn, đến sân trường…, nơi nào cũng có sự hiện diện của loài cây mang hương hoa ngào ngạc mỗi độ thu về.
Cách đây hơn 15 năm, từ miền Bắc cây hoa sữa được đưa vào các tỉnh miền trung. Có lần đi lao động chúng tôi được nhà trường phân công đào hố để trồng loài cây lạ lẫm này. Ngày đó, cây có giá trị. Thầy bảo: Nếu em nào trồng hỏng sẽ bồi thường 60 000 đồng một cây. Quả thực 60 000 đồng khi đó chúng tôi sống được một tháng xa nhà.
Vài năm sau tôi được ra tham quan ngoài Bắc. Đến thị xã Đồng Hới, xe dừng. Đám bạn tôi bỗng reo lên, hoa sữa kìa, rồi cả nhóm nữ vội vàng bước xuống, ùa ra hàng cây hai bên đường níu hái từng chùm hoa có màu trắng trìu trĩu những giọt nước mưa tinh khiết còn đọng vào cánh hoa. Hôm đó, lần đầu tiên tôi biết đến hoa sữa. Trên chuyến xe bon bon ra Hà Thành ngào ngạt một mùi hương hoa ngọt ngào để sau này mỗi lần nhớ lại, bằng giá nào tôi cũng tìm hái để tặng em. Mùa thu Hà Nội yên lặng trong dịu dàng, mùa thu Hà Nội cũng đằm đằm như từng con người được sinh ra, sống và nói giọng thủ đô. Trên từng con đường, từng tiếng lá rơi theo làn gió, từng con sóng trên mặt nước Hồ Gươm ngập tràn trong mùi hương hoa sữa. Hà Nội hoa sữa nhiều, in bóng trên từng con phố là những hàng cây ngày ngày che nắng, che mưa; chứng kiến bao cảnh vui buồn nhộn nhịp và cũng là nhân chứng cho nhiều đôi tình nhân hò hẹn đón đưa.
Những thành phố phía Bắc cây đã cho hoa thì trong quê tôi mới có phong trào trồng cây. Không biết do thời tiết, khí hậu hay do sức sống chịu thương chịu khó của loài cây này mà chỉ vài năm sau, thị xã quê tôi cũng ngập tràn trong mùi hương hoa sữa mỗi khi thu về. Tôi đi dưới thị xã quê mình mà lòng cảm thấy tự hào vì sức sống của một đô thị đang bắt đầu cựa quậy, chuyển mình để ngày hôm nay thành một thành phố trẻ trung vươn mình.
Những năm gần đây, cây hoa sữa đã mọc lên từ khắp các nẻo đường; từ cơ quan, công sở đến từng con hẻm, hiên nhà. Thu về, hoa sữa toả hương ngào ngạc mong gặp một sự đồng cảm tri âm. Hương hoa theo từng cơn gió, trong đêm toả khắp các nẻo đường như só một sự đồng loã chuẩn bị xoà nhoà ranh giới các loài hoa. Bây giờ hoa sữa nhiều quá, hương hoa không còn một nét độc đáo riêng như ngày xưa nữa. Đôi lần nó bị hất hủi, chê bai đủ điều. Tôi đã nhiều lần nghe các cô bên hàng xóm bảo rằng “hoa đẹp thật, có hương thơm nhưng chẳng có ích gì lại chiếm một vòm xanh kha khá”. Vậy là người ta đổ lỗi cho loài hoa đặc trưng ở đất thủ đô không có tội tình nhưng có mùi hương găng gắt làm con người đau đầu nhức óc, viêm xoang…Vì thế nhiều cây hoa sữa có đường kính 20-30cm phải lìa cội đau lòng nhường chỗ cho những loài cây có giá trị khác. Là một người yêu hoa, lại có nhiều kỉ niệm với loài hoa không trâm anh đài các tôi cũng đau lòng nhưng chẳng biết nói sao; có lẽ cuộc sống là thế, làm sao nói hết bao điều!
Sân trường tôi dạy hoa sữa không nhiều, chỉ có vài ba cây nhưng năm nào thu về hoa cũng nở rộ. Mùa này, tôi lên lớp, trong từng phòng học thoang thoảng mùi hoa sữa. Có lần, tôi hỏi: Các em có nghe thấy mùi hương hoa không? Nhiều em trả lời có và bảo hương sữa nhẹ nhàng quyến rũ nhưng cũng có những em bảo hương sữa gắt làm nhức đầu lắm thầy à… Tôi bằng lòng với chính kiến của các em nhưng trong lòng có một chút bất an. Cũng may hôm đó tôi nhận được thư của một em học trò cũ từ Hà Nội gưỉ vào, trong thư có đoạn viết: Mùa này Hà Nội hoa sữa nở nhiều, đẹp và thơm lắm thầy ạ. Nghe mùi hoa sữa, em cảm thấy nhớ nhiều kỉ niêm, nhớ thầy cô và sân trường cũ quê mình da diết… Tôi gấp lá thư lại, trong lòng còn một chút tin.

ĐTT
(Bài chưa đăng-bản quyền tác giả)

Không có nhận xét nào: