Thứ Năm, 11 tháng 12, 2008

TẢN VĂN CỦA VÕ THỊ LỆ


Lời đề tặng thầy cô
Viết cho thầy T.
Đã hai năm trôi qua tôi không về thăm thầy trong ngày 20 -11.Trong lúc bạn bè bận rộn với những kế hoạch dành cho thầy cô thì tôi vẫn dửng dưng…Ngày đi học, tối về hoàn thành bài tập. Cuộc sống của tôi cứ thế lặp lại theo năm tháng.
Một đêm, dù cố ru mình vào giấc ngủ nhưng tôi không tài nào chợp mắt. Xung quanh tôi là khoảng không tối mịt. Tôi nhớ những năm học phổ thông, nhớ về những người đưa đò suốt mùa học…Tôi viết những dòng chữ như hồi tưởng lại kỉ niệm về người thầy, người cô đã hun đúc trong tôi tình yêu văn học và yêu chính bản thân mình.
Nhỏ bạn thường nhắc đến tên của thầy mỗi lần hai đứa nói về đêm thơ Nguyên Tiêu hay bình luận về một bài báo nào đó. Nhưng mãi cho đến lúc học bồi dưỡng môn văn tôi mới gặp thầy.
Thầy không gò bó bằng cách đọc cho học trò chép nguyên si một bài văn mẫu nào đó. Bài dạy của thầy bao giờ cũng tóm gọn trong một dàn ý mang tính chất gợi mở rồi bọn tôi tự viết thành bài hoàn chỉnh. Thi thoảng, thầy xen vào buổi học bằng một bài thơ vừa sáng tác hay một kỉ niệm của thầy trong những ngày học ở Huế. Thầy có khá nhiều tác phẩm đăng báo. Cho đến bây giờ, tôi vẫn cảm nhận được tình yêu và nỗi nhớ của thầy về Huế trong từng con chữ nhẹ nhàng, da diết…
Ngày đó, tôi cũng tập tành viết lách rồi nhờ thầy góp ý. Lúc đầu, tôi cảm thấy nản vì lúc nào cũng nhận từ thầy những lời phê bình nào là “bài viết không hay”, “bài này chỉ đạt loại trung bình khá”…Dần dần, tôi bắt đầu học tính kiên nhẫn bởi tôi tin rằng mọi sự cố gắng đều được đến đáp xứng đáng.
Nếu tôi biết ơn cô chủ nhiệm là người tập cho tôi cách sống tự lập và phải biết chịu trách nhiệm về những gì mình làm thì tôi cảm ơn thầy về bài học của niềm tin ở bản thân và sự kiên nhẫn. Ngày biết tôi định thi ngành báo chí, gia đình phản đối vì cho đó là ngành nguy hiểm. Tự nhiên tôi chùn bước và không muốn cố gắng nữa…Tình cờ hôm ấy, thầy kể cho tôi nghe về những khó khăn của cậu học trò nhà quê là thầy ra tận xứ Huế để học. Thầy kể về những người con đất Phú thành danh với nghề báo… Ngày hôm ấy tôi đã suy nghĩ thật nhiều về những lời nói của thầy. Tôi nhận ra từ trước tới giờ tôi luôn miệng bảo mình thích ngành báo nhưng chưa một lần tôi thật sự quyết tâm với ước mơ đó. Kì thi đại học sắp đến, tôi quyết định bỏ hẳn ý nghĩ “đậu cũng được, không đậu cũng chẳng sao” như kì thi học sinh giỏi.
Mọi cố gắng đều được đền đáp xứng đáng. Và tôi đã đậu đại học.
Mặc dù bận rộn, thầy vẫn đến chia vui với học trò trong bữa tiệc liên hoan trước hôm tôi vào Nam nhập học. Thầy tặng tôi 50.000 đồng cùng mảnh giấy động viên tôi hãy cố gắng thật nhiều cho chặng đường sắp tới. Lời chúc mừng thật ấm áp…
Học xa nhà, cảm giác cô đơn và thấy mình kiệt sức thường quây lấy tôi sau những giờ học. Tôi sợ những người tin tưởng mình sẽ thất vọng. Những lúc như vậy, tôi chạy một mạch ra bưu điện gọi về cho thầy và cô chủ nhiệm để được tiếp thêm niềm tin. Thi thoảng, đọc được bài thầy trên báo, tôi mừng quýnh và tự nhủ mình không ngừng phấn đấu như thầy.
Mỗi lần về nhà, bao giờ tôi cũng chạy lên năn nỉ nhỏ bạn chở đến nhà thầy và cô.
Lại một 20 - 11 tôi không về thăm nhà. Lại một 20 - 11 tôi gửi về thầy cô lòng biết ơn chân thành món quà là những quyển sách. Lại một 20 - 11 tôi nghe giọng trách móc quen thuộc của thầy và cô chủ nhiệm “Học xa tốn kém lắm, em mua quà làm gì?”. Lời trách yêu sao quá đỗi ngọt ngào…

VÕ THỊ LỆ
Lớp báo chí K07, ĐH KHXH & NV Tp HCM
.

Không có nhận xét nào: