Thứ Ba, 26 tháng 8, 2008

THƠ TRẦN KIÊU BẠC, CHIM TRẮNG





NHÀ KHÔNG CÒN MẸ.
(Ảnh-Cây Lộc Vừng)

(tặng Trần Bạch Thu)


Cảm ơn người đã ghé thăm
Mẹ tôi
Tiếc đã trễ rồi, Mẹ tôi vừa mất
Trễ một chút thôi mà vườn cau thôi xanh ngắt
Lá trầu trải vàng một sắc nhớ Mẹ xưa!
Xin lỗi người, không đậm tách trà trưa
Không ly nước mưa mát lòng dạo trước
Không ai chỉ đường khi người lạc bước
Mẹ tôi đi rồi chỉ còn lại quạnh hiu
Xin lỗi người, không ai nói chuyện ngày xưa
Bộ ván gõ vắng im sau ngày đó
Giàn mướp hương còn treo chùm thương nhớ
Mẹ xa rồi chỉ còn lại hư không
Xin lỗi người, không có được bữa cơm
Không có Mẹ, không cọng rau, khúc cá
Không những bước chân mõi mòn mà vội vã
Mẹ tất tả về sợ con đợi con trông
Mẹ không về, nhà bỗng hóa mênh mông
Nhưng không chứa hết lòng con nhớ Mẹ
Cảm ơn người ghé qua đây dù đã trễ
Tiếc Mẹ không còn, nhà đã hoang vu !
(nguồn:vietnam.net)


Thơ CHIMTRẮNG


RAO MÌNH
Mẹ vừa khuất nẻo đường xa
Khói hương quanh quẩn vài ba sợi buồn
Nghẹn lời tứ cố vô lân
Mờ mờ nhân ảnh, ai gần, ai xa?
Khói nhang đâu cõi ta bà ?
Khum bàn tay dựng mái nhà cho vui !
Lấy da ta lợp lên đời
Ngửa bàn tay trắng rối ơi rui, mè.
Nhủ mình đừng nói nhiêu khê
Bàn tay năm ngón chớ chê ngắn, dài !
Buồn ngon ta cứ buồn đầy
Ai tri âm đến mà vay về buồn !
Rao buồn muốn bớt càng tuôn
Rao đau nỗi mẹ, rao luôn nỗi đời
Rao mình không thể rao vui
Giọt riêng ai rớt lại rơi trúng mình.(nguồn:nhavansonnam.blogspot.com)

Không có nhận xét nào: