Thứ Ba, 5 tháng 8, 2008

TRUYỆN CỦA ĐÀO TẤN TRỰC


ĐÊM CỦA BIỂN


Từ khách sạn tôi băng qua một dãy phố nhỏ, một con đường lớn của thành phố là đến khu hội chợ trung tâm với những dãy kios có ánh đèn sáng trưng nằm san sát bên nhau. Lần đầu tiên đến nơi này, tôi nhận thấy sự khác biệt so với những thành phố khác mà tôi đã từng đến. Phố có gì đó rất phố, rất riêng và cũng rất thơ. Những dãy nhà cao tầng nằm lùi phía sau, nhường chỗ cho những cơ quan công sở khách sạn bên mặt đường. Đứng từ trung tâm thành phố nhìn về phía tây chỉ thấy nhà cao tầng chen chúc nối đuôi nhau chạy đài đến đỉnh núi...Phải nói đây là một công trình kiến trúc đô thị đẹp ở Việt Nam.

Chung quanh tôi hầu như đại đa phần là du khách người Hoa. Họ nói tiếng Hoa và người Việt chào hàng cũng sử dụng tiếng Hoa.Vừa đi vừa ngắm một mình, tôi nghĩ anh bạn mình đang học khoa Trung văn, mai mốt ra trường đến nơi này tìm việc, chắc sống được! Thấy tôi đang chăm chăm nhìn mấy bộ bình gốm đẹp trên quầy, chị bán hàng tươi cười vồn vã: Nín hão, Nín hão…Tôi hiểu chị nói gì nhưng chỉ trả lời bằng một sự im lặng, mặc dù tôi nói tiếng Hoa không tòi.Điện thoại đổ chuông, trên màn hình hiện lên chữ :-Bien HL-. Tôi biết em đang gọi và nóng lòng muốn gặp tôi ngay lúc bây giờ.- Alô, anh đang ở chỗ khu hội chợ- Em đang tới, anh đợi em nhé!Giọng nói của em ngắn gọn, ngọt ngào và dường như mang hương vị biển. Tôi đưa chiếc điện thoại xa vùng nghe mà trong lòng vẫn còn cảm giác sâu lắng ngọt êm dịu như hương nồng của gió từ biển thổi vào mát lạnh thịt da. Trong rộn ràng phố chợ, tôi đơiï em. Ngày trước em quen tôi tình cờ như bao người khác quen nhau. Bao nhiêu năm rồi nhưng hai người chưa có dịp gặp nhau. Do đường đi quá xa xôi hay do gì tôi cũng không biết nữa? Chỉ biết đoạn đường khá dài, hơn ngàn cây số chứ ít gì, phải mất hết mấy ngày đường…

***

Ngày đó, tôi nhận được dòng tin nhắn đầu tiên từ em:- Chào chú, cháu muốn được làm quen với chú.Dù bận bịu nhưng không thể không reply. Trả lời nhưng tôi hết sức dè chừng vì sợ nhỡ có đứa học trò nào dánh lạc hướng ghẹo thử ông thầy thì nguy to.

-Xin hỏi bạn là ai.

- Cháu là cháu Trời ạ, cái kiểu tin nhắn nhát gừng như thế này tôi thường gặp lắm, chán lắm, nhưng sao lần này tôi vẫn bấm máy nhắn lại.

- Em nói rõ hơn về mình được không.

- Cháu tên Bien, ở Ha Long, biết, thích và muốn làm quen với chú thế thôi.

- Vì đâu.

- Vì cháu thích. Được không?

- Tất nhiên là được rồi nhưng có một điều không được một tí tẹo nào.

- Điều gì.

- Không được gọi bằng chú, chưa có vợ.

- Sợ già à.

- Không sợ nhưng không đúng thế…

Tôi không biết em là ai, có đáng tin hay không. Xét cho cùng ông bạn lớn tuổi của tôi nói cũng không sai tí nào: mang điện thoại di động là như mang một cái cục nói láo để bên mình. Có những lúc cũng cần phải nói láo, ví như chiều đang ngồi nhậu với mấy anh em cơ quan, vợ gọi điện hỏi anh đang ở đâu, chồng trả lời thân mật- anh đang ở cơ quan, hôm nay ráng làm cho xong cái này, về muộn chút nha em…Như vậy có trời mà biết, và còn 1001 chuyện khác nữa, không biết em -Bien HL- có xạo tôi như lời ông bạn kể trên không…

Qua điện thoại, dần dà tôi và em biết nhau nhiều hơn. Em giới thiệu em đang là nhân viên cho một công ty du lịch ở thành phố biển nơi em đang sống. Sở thích ngoài công việc thích đọc sách báo và nghe nhạc. Chính vì thế từ ngày biết em, mỗi sáng đầu tuần, tôi được tặng một bài hát kèm với một lời chúc may mắn hạnh phúc trong tuần của tổng đài VNPT qua dịch vụ điện thoại di động. Nhiều lần em mời tôi ra quê em chơi cho biết nhưng đợi mãi cũng không được, tôi cũng mời em vào trong này cho biết xứ biển miền trung có nhiều cát trắng và nắng gió nhưng công việc không cho phép.Thời gian xoay vòng mãi rồi cũng có dịp ra Bắc, công việc xong, tôi từ giã anh bạn thân nhảy xe đò về găp em.

***


Giữa chợ hàng hóa thời trang đủ loại bên hàng hà sa số khách du lich nước ngoài tôi như đang thấy mình lạc tận bên một nước banï hay một nơi biên giới xa xôi nào đó. Thành phố vào đêm, ánh đèn chiếu sáng trưng làm cho các dãy phố trở nên san sát vào nhau. Tiếng người, tiếng nhạc, tiếng ồn của những âm thanh tàm tạp, tiếng sóng biển khơi rì rào vỗ nhẹ làm cho con người cũng bớt đi chút cô đơn trong lúc đợi người thân.Tôi đứng bên gốc cây hoa Đại dưới hàng hiên ngôi nhà trung tâm. Đúng 30 phút, em đến. …

Tôi nhận ra em như một sự ngỡ ngàng và cũng như vừa gặp một người thân, một mẫu người mới nhìn từ bên ngoài đã có thể gây thiện cảm cho người đối diện.Đêm của biển thật dài và ngọt ngào. Em đưa tôi đi dạo dọc bờ biển, sóng vẫn vỗ rì rào êm dịu, từng đợt từng đợt nô đùa đua chạy theo khỏa lấp dấu chân tôi và em vừa in lên bờ cát mịn màn dưới ánh trăng non bàng bạc từ trên đỉnh núi mờ sang. Phía biển khơi ánh đèn của vạn chài vẫn sáng nhứt mắt.

Em bảo:

- Ngoài kia cũng có một thành phố, anh tin không.

- Tin, nhưng sáng mai thì thành phố đó không còn.

- Vậy tối nay mình tranh thủ ngắm đi…

- Ừ he.

Chúng tôi đi dạo gần như cùng chiều dài bờ biển nhưng trời vẫn chưa có dấu hiệu hừng đông. Thỉnh thoảng có những cặp tình nhân ngồi tắm sương đêm như những pho tượng tôi đã từng gặp đâu đó. Họ thủ thỉ trò chuyện tự nhiên như người Hà Nội. Đi bên nhau, em hỏi và kể cho tôi nghe đủ những điều huyền thoại về thành phố biển, những câu chuyện trong cuộc đời của mình. Chất giọng em đầm đầm ấm ấmnhư câu khẩu hiệu Người Hạ Long nói lời hay ý đẹp trên đường phố tôi gặp lúc ban chiều, có lúc nhẹ như nước biển Hạ Long trong đêm sương. Đi bên em tôi thấy hạnh phúc và an lòng, một cảm giác như chưa bao giờ có đươcï, gót chân của tôi và em rải đều đều theo từng câu chuyện kể, đôi bàn tay hai người có lúc siết chặt khi cơn sóng ngoài khơi xô mạnh vào bờ. Em hẹn chiều mai sẽ đưa tôi ra thăm Vịnh và sau đó đến thăm khu du lịch bên đảo Tuần Châu nơi em công tác…Khi màn đêm đã mờ theo ánh trăng bàng bạc, chúng tôi ngồi tựa nhau ngủ dưới bóng trăng khuya mặc cho ngoài kia từng con sóng biển vẫn cứ rì rào vỗ nhẹ.

***


Sáng hôm sau, vì có công điện hỏa tốc nên tôi phải về Nam đột xuất sớm hơn dự định. Kế hoạch vàng khi đêm hai người đã chuẩn bị cho ngày mai không thể thực hiện được. Em kịp tiễn tôi ở bến xe và nói lời chia tay nhưng trên khuôn mặt thoáng một nét buồn. Tặng tôi món quà của biển làm kỉ nệm, em hẹn một ngày gần đây sẽ vào Nam cho biết quê tôi. Chiếc xe du lich lăn bánh, tôi ngoái nhìn lại phía sau có dáng hình một người con gái mang tên đại dương đứng bên bờ biển thơ mộng trông theo rồi khuất dần theo dòng người hối hả. Người con gái đó bây giờ tơi khơng còn gặp nữa, em đã vĩnh viễn nằm lại bên bờ mang tên mình vì cứu hai em nhỏ bị sóng cuốn thoát chết trong cơn bão lớn năm vừa rồi. Thời gian trôi, ngoài kia sóng vẫn cứ vỗ lúc êm dịu rì rào, lúc ào ạt trắng xóa.
ĐTT

Không có nhận xét nào: