Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2008

TRUYỆN CỦA ĐÀO TẤN TRỰC


Một thời đã xa
Gặp mặt Văn nghệ sĩ tại Sài Gòn
Ảnh: DH

Chiều nay mấy đứa bạn học cũ ngoài Quảng Bình gọi điện vào mời tuần sau ra Đồng Hới dự đám cưới. Chúng nó đang ngồi nhậu với nhau nên giọng đứa nào cũng hồ hỡi. Thằng Hải béo lúc nào nói chuyện cũng hỏi - Anh khi nào lấy vợ, nhớù báo cho tụi em biết với nhé. Còn thằng Tài vòng vo tam quốc một hồi rồi dẫn tới “đề tài muôn thuở” của ngày xưa và bây giờ. Sau cùng thằng Anh chốt luôn một câu chắc nịch
– Thứ sáu tuần sau anh và Hiếu ra dự đám cưới con Trang đấy.
Tôi không dám chắc có ra được không, đoạn đường hơn ngàn cây số với lại công việc cũng không cho phép mình nghỉ nhiều ngày. Tôi gọi điện báo lại cho Hiếu, thì ra anh Hiếu nhà thơ cũng bận bịu hơn tôi gấp nhiều lần. Ngoài giờ chính thức ở trên trường, Hiếu phải xoay thêm mấy “cua” ở ngoài, rồi lại bài vở gửi cho các tờ báo nên quỹ thời gian kín cả ngày.
Nhóm bạn học đại học ngày đó rất thân. Tôi là anh cả vì về mặt tuổi tác cũng như vốn sống tôi hơn cả chúng nó. Thằng Hiếu là phó nhóm bỡi có tài văn nghệ và là một tay hài hước nên đứa nào cũng thích. Đến ngày ra trường, mỗi đứa mang một niền tin đi về một nẻo. Tôi về Phú Yên, Hiếu vào Nam, Đinh Hạ về Nghệ An, nhóm bạn còn lại tình nguyện về xây dựng quê hương Quảng Bình thoát khỏi cái nghèo trên vùng cát. Mấy năm ra trường dường như biệt tích, chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại chứ chẳng đứa nào thấy mặt đứa nào. Năm trước, từ Nghệ An Đinh Hạ gửi thư qua đường bưu điện vào cho tôi, trong thư có đoạn viết “…em về dạy cấp 2 ở quê, tụi em nay đứa nào cũng ốm, đen và già người hẳn đi. Về ngoài này đói thông tin lắm anh à, muốn mua tờ báo đọc cũng không có…”Có lẽ nắng và gió Lào nơi xứ Nghệ đã làm cho thằng bạn tôi – một con người khỏe mạnh trắng trẻo đẹp trai tài hoa nhất lớp nay đã già và đen đi nhiều. Qua thư tôi biết Hạ vẫn chưa lấy vợ. Chất giọng Nghệ An, Quảng Bình vốn “nặng chình chịch”. Chúng nó gọi điện, viết thư bảo nhau đủ điều nhưng rồi chung quy lại có hai vấn đề mấu chốt đó là: khi nào anh lập gia đình, anh với thằng Hiếu nay trẻ ra đẹp trai hơn hồi đi học và là người nổi tiếng rồi, còn nhớ tụi em nữa không.
***

Quả thực cái tên thằng Hiếu bây giờ xuất hiện trên các phương tiện thông tin đại chúng khá nhiều. Gõ trên goole tên nó hiện ra như tờ sớ, lại có cả hình chân dung ngồi chỡm chệ, thân hình béo, phát tướng trông giống như một người thành đạt hẳn hoi. Kèm theo chân dung là vài dòng tiểu sử như để dọa người ta. Mấy đứa bạn ở quê lâu lâu lên mạng thấy vậy sợ khiếp vía. Hiếu đã trở thành nhà thơ, nhà văn kiêm nhà giáo ở phươngNam. Tôi cũng có mấy tờ báo mạng đăng bài, giới thiệu nhưng chỉ là một thầy giáo có viết văn, làm thơ. Tôi thấy thế và biết mình là thế, cĩ ăn thua gì với chúng bạn đâu. Từ ngày xuất hiện trên mạng, Hiếu miệt mài viết văn. Quay 360 độ từ thơ sang văn xuôi, đôi lúc lơ là cả việc dạy học. Từ một thầy giáo tay cầm phấn chuyển sang cầm mic, nhấp chuột(vì dạy giáo án điện tử) thì nay hắn chuyển sang viết văn trên mạng, rồi lập Blog riêng, một hướng đi riêng, một con người tiêu biểu, nổi tiếng trong nhóm bạn ngày nào. Ngày còn đi học, Hiếu là một tay cừ của khoa, đẹp trai, tài hoa, hát hay lại một cây hài nên được nhiều bóng hồng hâm mộ. Mới năm nhất, hắn đã phải lòng một hoa khôi trong lớp. chuyện yêu đương trai gái không thể nào bí mật, ngược lại nó lan nhanh như nước lũ tràn bờ, chẳng mấy chốc mọi người trong khoa đều biết . Hai đứa chính thức yêu nhau và chính thức công bố tình yêu quang minh chính đại của mình vào ngày sinh nhật hắn. Sinh nhật sinh viên mà nói đùa như đám cưới vì đứa nào cũng vui, cũng cụng ly lanh canh chúc mừng hai đứa…tàn buổi sinh nhật tụi con trai đứa nào cũng say khước, ôm nhau ngủ hết một ngày, nhớ đời. Một hôm cô nàng đưa anh chàng tài hoa về thăm quê. Phải nói hắn liều thật. Hắn đi. Bố mẹ nàng là giáo viên chắc không đến nỗi nào đâu. Vả lại “chàng rể” cũng là thầy giáo tương lai. Chúng bạn nó nghĩ lí tưởng nên trêu mai mốt ra trường cả nhà thành lập một ngôi trường tư thục, biết đâu “chàng rể” còn nằm trong Ban giám hiệu nữa không chừng. Chuyến đi hai ngày. Khi hắn trở về trường, tôi là anh cả nên phải có trách nhiệm quan sát, bám lấy thằng em để xem thử tình hình như thế nào. Bằng kinh nghiệm “xương máu” của mình, tôi thấy hình như tình hình bất ổn, tôi theo dỗ ngọt mấy lần nhưng hắn chỉ có một câu gọn ơi là gọn:
– Có gì đâu anh.
- Có gì đâu mà sắc mặt tinh thần mi vậy à.
Chẳng nÓI chẳng rằng chi cả, chỉ cĩ đơi mắt nhướng nhướng sau cặp kính cận trơng thật dẽ ghét. Hắn như người mất sổ gạo, tôi cũng khơng nĩi gì, mặc kệ. Mấy ngày liền, cứ khoảng 11giờ đêm, khi các phòng trong khu tập thể đã đóng cửa hắn đến gõ cửa tôi bảo:
- Anh ơi, mở cửa em với. Tôi mở cửa thấy tay hắn cầm chai rượi:
- Mần vài chén chứ anh.
- Ừ, mần thì mần. Một chén, hai chén. Thường lệ khi ngà ngà thì hắn hát cải lương hay mê trời luôn. Hôm nay hắn không hát mà khào khào trong cổ họng, giọng hắn như người lớn.
Thấy thế, tôi bảo:
- Mi khóc à, sao thế, con trai con triết gì mà khóc.
- Không anh à…
Bắt đầu hắn kể. Hắn kể tùm lum chuyện, tôi không nhớ hết nhưng đại loại thế này. Nhạc mẫu tương lai gọi hai em lên nói chuyện rồi bảo: hai đứa nghĩ sao mà lại yêu đương sớm thế, có tính gì đến tương lai không, nếu sau này hai đứa lấy nhau, cả hai đều dạy văn, có nước ăn cháo để sống chắc… Tôi đang học văn, trong đêm khuya nghe những lời hắn kể máu Trương Phi nổi lên, tôi cũng quát to:- Thế thôi chia tay. Bỏ. - Hắn nhỏ nhẹ, bỏ nghề đang học hay bỏ người yêu vậy anh.- Ừ, ừ… Khó thật, khó thật…Thế rồi tình yêu khơng cánh mà bay, bay đi đâu tơi cũng khơng biết nữa. Bầu trời hình như giang rộng với tuổi trẻ và thời sinh viên. Biết bao nhiêu việc phải làm, phải nghĩ, phải dấn thân, phải nhớ và phải quên nhưng tơi biết cĩ một điều khĩ phai mờ trong kí ức của mỗi con người thời trai trẻ là tình yêu nơi giảng đường.
***

Bốn năm đi học xa nhà tôi và Hiếu có thể sống được bằng sức của mình. Cả hai cũng được chút tiếng thơm với khoa với trường vì có nhiều bài đăng trên các tờ báo trong nước đều đều. Bốn năm cả nhóm bạn thân hoàn thành khóa học. Bốn năm bươn chải, bốn năm ra trường và cả bốn năm xa cách. Bây giờ nhìn lại thời gian trôi qua dù chưa dài lắm so với cuộc đời song cũng đủ để cho mọi người thấy được cuộc sống là một chuỗi ngày vô định. Không biết rồi các bạn có sống nổi với nghề không. Bây giờ tôi thường đọc thư và gửi thư cho bạn bè ở xa lúc cuối ngày. Tối nay, công việc xong, tôi mở thư ra đọc, ngẫu nhiên mail của Trang và Hiếu nằm gần bên nhau. Trang gửi cho tôi tấm thiệp hồng cùng với dòng thư ngắn. Qua thư tôi biết người bạn trăm năm của em là một Ths Toán đang dạy cùng trường với em. Thư Hiếu ghi ngắn gọn: Trang lấy Phú anh à. Đọc đoạn thư ngắn của thằng bạn ở tận phương Nam tự dưng tôi nhớ lại câu chuyện hắn kể cho tôi nghe sau lần về xứ Quảng cách đây gần mười năm. Giá như tất cả chúng ta đều trở lại được ban đầu , mặc dù chẳng làm gì nhưng được thế thì hay biết chừng nào phải khơng bạn ơi.
Tuy An tháng 6/ 2008.

Không có nhận xét nào: