Thứ Năm, 17 tháng 7, 2008

THƠ HUỲNH THUÝ KIỀU


Mật thư

Bức mật thư với những con chữ viết hoa tô hồng, xanh, vàng, tím

Em đã gởi đi

Trong tiếng cười dường như bắt đầu có vết rạn

( Đừng ai nghĩ mình là người tìm ra chìa khóa )

Đêm thở dài vây kín giấc chiêm bao ...


Mảng trời rơi nghìn hạt nước không màu

( Một hạt đậu vào tim anh trong nhiều khuya xa khó ngủ )

Nghiêng nỗi đau rớt tàn phai quá khứ

Thời gian gần nhau bao nhiêu là đủ ?

Mây trên đầu thả nắng giữa mùa ngâu ...


Tựa lưng vào chiều

Biển khuyết chỗ em

Lời yêu khỏa tung bọt sóng

Họa tiết bức mật thư đã đóng khung ô mở

Gió khẽ nhìn bông hoa dại lay lắt nhớ thương em.

Đêm thở dài không thể thẳm sâu hơn

Trăng thức dậy soi cho rừng cây thay áo

Và trăng chảy va vào mắt say bụi đỏ

Tán lá xòe

Anh nhẹ nhàng đẩy cửa linh hồn em ...

Cà Mau đêm 16.7.2008




Thương chiếc lá trở mình ...


Cánh rừng đêm mùa thu vò cây đếm tuổi

Thương chiếc lá trở mình rụng trước mặt thời gian

Những mảnh đời chất ngất xếp đa đoan

Mùi hương bủa

Giọt sương rơi hoài không chạm đất …


Mầm xanh tự nuôi giấc mơ trong bão mắt

Miền gió căng xối ngược nỗi nhớ dày

Mưa khóa chặt. Đôi chuồn non lịm chết

Thương chiếc lá trở mình …

Vọng ký ức tái sinh.


Tháng năm khắc họa dấu bậc thang đồng hóa nụ hôn gần

Chiều vàng đón bước chân người gom xác nắng

Phía hoàng hôn ngấm vào vầng trăng khuya neo cơn khát

Thương chiếc lá trở mình …

Nghiêng chén xuống dòng uống nước đợi mây say !


Cà Mau, ngày 12.7.2008

H.T.K

Không có nhận xét nào: