Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2008

TẢN VĂN CỦA ĐÀO TẤN TRỰC

KHÔNG NHƯ SÔCÔLA



Đỉnh Nhạn và Sông Ba

Ảnh: LT

Em mang theo chiếc chuông gió từ bắc miền trung vào trong này thăm tôi. Trời ra giêng rồi nhưng thời tiết vẫn còn lạnh buốt thịt da. Tôi đón em ở sân ga lúc chiều.Theo thói quen, em vẫn mang theo áo ấm bên mình. Sân ga lúc này đông người, mỗi người một màu áo như đàn bướm khoe sắc trong mùa xuân. Chúng tôi kịp nhận ra nhau và cùng nắm tay đi về phía trước.
Ngắm nhìn thị xã lần đầu, em như có chút gì đó ngớ ngẩn, ngạc nhiên trong trí mườn tượng của mình. “Không như lời anh kể rồi.” Tôi biết thế nên “đánh thẳng” vào ngang dòng suy nghĩ non nớt của em “thất vọng rồi chứ gì.” Em cười giả vờ đồng tình và em cũng cười như thông cảm.
Em biết tôi học văn, có làm thơ, viết văn nên trong từng lời nói như có chút gì đó rất chân thành và tô điểm nên em cũng dễ dàng thông cảm và sẻ chia. Em cũng biết rằng tôi là một người ăn nói không hay nhưng kì lạ thay, trước em tôi như một nhà ảo thuật ngôn từ, lời nói của tôi với em như có bỏ thuốc lú bùa mê. Chính vì thế mà nhiều lần em cứ gõ vào trán tôi rồi bảo “xạo, người gì mà nói như thật.”
Ba ngày, thị xã nhỏ. Những con đường cũng trở nên quanh co và hẹp hơn ngày thường. Tôi chở em nhiều lần vòng quanh như ma dẫn. Từng con hẻm quen thuộc bây giờ trở nên xôn xao, rộn ràng âm vang phố thị. Ngồi sau xe, thi thoảng em vỗ vào lưng tôi hỏi rằng:
-Răng mà cái dốc ni cao rứa, anh đạp xe có mệt không?
-Không mệt vì có em tíu tít ở sau
-Phố chi mà có ruộng
- Phố còn nghèo nên phải làm ruộng để có lúa gạo ăn
- Con chi đứng ngoaì ruộng kia mà nhiều
-Con cò đó, em biết không…
Em hỏi đủ điều. Tôi vừa đạp xe vừa giải thích cho em như một chuyên gia nhà nông làm hướng dẫn viên du lịch bất đắc dĩ. Rồi có lần em trố mắt ngạc nhiên không hiểu một tí tẹo nào khi nghe giọng nẫu rặt quê tôi như lần đầu tiên tôi ra quê em nghe mẹ em hỏi rằng: “Ôn mệ mi làm chi”…
Quen rồi, em nghe được giọng nói, nhìn thấy thị xã đáng yêu, thân quen với những hàng cây là bạn đồng hành trong cảm nhận suy nghĩ trí nhớ của tôi từ lúc ấu thơ. Buổi chiều núi Nhạn mùa xuân có gió biển Tuy Hoà thổi ngược nghe miên man khó tả. Em đến bên chân tháp, áp tai vào nghe những thanh âm rì rào từ gió như trùng dương dậy sóng. Từng viên gạch đỏ hồng không bao giờ rong rêu bám lấy sừng sững chọc toà tháp cổ giữa trời quay mặt về bốn phía cao vút như cột cờ để con người đứng bất cứ nơi đâu trong thị xã cũng dễ dàng nhìn thấy.
Nếu như quê em có núi Ngự sông Hương thì quê tôi có núi Nhạn sông Ba. Phố Huế có cầu Tràng Tiền dài sáu vại mười hai nhịp đêm về thắp đèn bảy màu mê lòng du khách thì Tuy Hoà có cầu Đà Răng- một cây cầu dài nhất miền trung đón người ra bắc vào nam; Huế có đồi Vọng Cảnh, Tuy Hoà có Chóp Chài… Tất cả đều không giống nhau như một định lí nhưng cũng có những nét tương đồng như tôi và em, hai con người vốn sinh ra từ hai vùng đất, gặp, quen rồi yêu nhau.
Nhớ khi còn là sinh viên, mỗi chiều cuối tuần hai đứa cùng rủ nhau lên đồi Vọng Cảnh lúc chiều buông ngắm dòng sông Hương bắt đầu mơ màng vào đêm. Sông Hương như một nàng thiếu nữ nằm nghiêng mình đầu gối lên thượng nguồn Trường Sơn rộng lớn đôi chân ngà ngọc dũi về cửa biển Thuận An trùng khơi sóng dữ. Sông Hương thơ mộng mơ màng du khách không giống như dòng sông Ba quê tôi lượn khúc quanh co bám víu với dân làng cực nhọc. Đồi Vọng Cảnh dập dìu du khách nay chuẩn bị đón nhiều dự án du lịch tầm cỡ quốc gia không giống như Chóp Chài quê tôi ngửa mặt về biển đông ôm chầm che chở cho thị xã nghèo chỉ có lụt lội và nắng gió…
Ba ngày, em trở về. Thị xã vẫn ngút ngàn lạnh và gió. Trong chuyến tàu ngược ra phương bắc hôm đó em có mang chút thổ ngữ khô cằn của quê tôi về thả xuống nước dòng Hương trong vắt mịn màng để “trung hoà” hai vùng đất nuôi dưỡng hai con người khác nhau. Em đi để lại chiếc chuông gió làm quà. Em bảo tôi rằng: Sôcôla chóng mất, chiếc chuông gió này sẽ còn mãi mãi nếu như anh biết giữ gìn, mỗi lần chuông kêu chúng mình sẽ nhớ về nhau thật nhiều.
Quả thực, chuông gió giữa phòng tôi em treo lúc nào cũng chuyển động leng keng. Mỗi lần có cơn gió đi qua chúng xôn xao như một bản hoà tấu tình yêu không lời đau đáu trong tim. Chúng luôn luôn chuyển động, luôn luôn hồi hộp như hai trái tim của hai người đang yêu.
Sáng nay trời lành lạnh, có cơn gió ùa vào làm chuông gió leng keng. Mùa xuân tràn ngập căn phòng. Vì điều kiện tôi và em không gần nhau được nhưng hương sắc của ngày lễ tình yêu vẫn còn nguyên vẹn, tinh khôi.

ĐTT

Không có nhận xét nào: