Thứ Tư, 16 tháng 7, 2008

THƠ ĐÀO TẤN TRỰC


MỘT NĂM NGÀY MẸ MẤT




MẸ VÀ THỜI GIAN


mẹ ngồi khâu ánh chiều tà
bao năm rồi đấy chỉ là hoàng hôn
lời ru chắp nối tuổi hờn
sông quê vẫn chảy mỏi mòn dòng trôi

tuổi xuân cha gửi trên đồi
mấy mươi năm đã xanh trời bình yên
tháng năm mẹ với cửa thiền
bóng mờ che khuất một miền sầu đau

nhớ thương bạc cả mái đầu
sinh con nghĩ tới ngày sau mẹ già
đời con chửa biết mặt cha
cứ nghe mẹ kể bao la đất trời

chỉ tay về phía sườn đồi
nơi cha nằm xuống lâu rồi đó con
nắng mưa phủ kín lối mòn
vầng trăng mấy độ khuyết tròn vầng trăng

bóng mẹ giờ đổ xa xăm
chiều nay ngọn gió đăm đăm thổi về
nỗi buồn lạnh cóng cơn mê
mẹ ngồi hong những sơn khê đời mình.

ĐI HẾT MỘT ĐỜI
mẹ là con gái nhà quê

chân không đạp phải bùa mê thị thành

suốt đời hương bưởi hương chanh

ủ trong áo gửi mây xanh tận trời


mẹ trao mọi thứ trên đời

sắn khoai sông nước hình hài niềm tin

tặng nụ cười gửi trái tim

rồi mẹ xa khuất biết tìm nơi đâu


xe hơi ruộn cả nhà lầu

cũng không bằng cái phép màu mẹ cho

một ngày mưa trắng cánh cò

con đưa hồn mẹ lên đò sang sông
ĐTT





Không có nhận xét nào: