Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2008

THƠ NGUYÊN NGUYÊN

CÔ TỊCH

Ta về đội nón mê đau
Đếm bao nhiêu nỗi sông sâu mà buồn
Bời bời cửa mắt sầu tuôn
Xa xôi có chảy về nguồn được không?
Tìm sâu trong những cánh đồng
Bước cao, bước nhọc, bước lồng vào đêm
Thân cong lúa ngả nỗi niềm
Mong dâng hiến một lưỡi liềm là xong
Người ta cấy hái thong dong
Tôi nay cấy hái phải trông mặt người
Đi trong miệng tiếng của đời
Bước không tránh nổi ngàn lời thị phi...

Thôi đành tĩnh lặng mà đi
Sông hào sảng cũng có khi vơi đầy
Áo nhăn một nhánh vai gầy
Đành buông mái tóc qua ngày Vậy thôi!
NN

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Thơ đọc hay quá, nhất là khổ cuối, đọc mà thấy rùng mình