Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2008

THƠ ĐÀO TẤN TRỰC


VỌNG LÀNG

Có đi đến cuối con đường
Mới xa xóm vắng mới thương quê nghèo
Ngày đi câu hát đi theo
Thị thành mơ mảnh trăng treo vườn nhà

Mười bảy tuổi tạm cách xa
Em toan tính chuyện bước qua lời nguyền
Đất nồng còn một chút duyên
Buộc quê với phố buộc thuyền với sông
Buộc tôi với luống cải ngồng
Bãi bồi ai đắp cho đồng phù sa

Nằm nghe con sóng quê nhà
Một vùng kí ức khói là là bay
Trăng nghiêng xuống đọt tre gầy
Rạ rơm sương khói quyện đầy lời ru

Mẹ giờ đã hoá mùa thu
Câu ca dao cũ hình như lỡ làng
Huơ bàn tay gọi đò sang
Cho tôi về dưới cổng làng ngày xưa.



LỠ THÌ
Gánh sen để trước sân chùa
Váy đụp bốn mùa chị bán chợ xa
Chiếu chèo vướng bận lời ca
Trai làng xuôi gió giờ ra thị thành

Cũng đường đất đỏ mong manh
Chị đi như thể vòng quanh đời mình
Đi chưa hết một cuộc tình
Một ngày quay lại nhận mình chân không

Lục bình nở phía bờ sông
Mùa xuân mấy đô qua không đợi mùa
Gánh sen để trước sân chùa
Chị vào xin cái lá bùa bình yên .
ĐTT

Không có nhận xét nào: