Thứ Tư, 15 tháng 10, 2008

TẢN VĂN CỦA ĐINH THỊ BÍCH THI


BẤT CHỢT
Sân trường muà đông nắng vàng bất chợt. Có cô bé chạy và tìm bóng mát. Bất chợt một chiếc lá rơi.. rồi hai.. ba. Cô bé nhìn với vẻ thích thú và si mê. Cô lượm lặt nó. Rồi năm sáu…chín mười. Lá rơi hối hả, rơi nhanh quá!
Bé ngồi lặng thinh,, đưa mắt dõi theo chiếc lá chỉ mới ngả màu vàng đang rơi nghiêng trước gió. Gió thổi lạnh lùng như đang muốn cuốn đi sự sống mong manh của lá. Cây vẫn đứng đó, hững hờ, rồi chiếc lá hờn dỗi, muốn bay thật xa. Bất chợt một cảm giác bồi hồi, một cơn nhói của trái tim. Có lẽ thời gian trôi đi nhanh quá, nhũng kí ức trong lòng trỗi dậy mạnh mẽ hơn và cơn bão lòng vượt qua sức cản của lí trí. Bé nhớ về một thời tuổi thơ hồn nhiên, trong sáng. Nơi ấy, có cô bé với hai tính cách nắng và mưa. Nơi ấy bé thường lôi mọi người vào những trò nghich ngợm của mình. Đôi môi bé, nụ cười bé chưa bao giừ tắt. Nơi ấy, bé thích suy nghĩ, trầm tư đến lạ kì , không biết có phải người đẫ lớn hay chưa. Bất chợt bé nghĩ, mười hai năm sấp qua rồi ư? Cô bé vẫn tự hỏi và mắt dõi theo chiếc lá…Bé sợ lắm, sợ lá vô tình rời xa cây. Cũng như bé bất chợt nhận ra.
Một ngày mới bắt đầu, bé chạy thật nhanh lên cây bàng nhỏ. Hay quá! Bé thầm thì. Trời, bé cười rạng rỡ, nụ cười hồn nhiên của nhiều năm về trước đây ư! Khoảnh khắc ấy làm bé ngượng ngùng thay đổi hay chính bé làm cho chiếc lá lì lợm hổng chịu rơi.

ĐINH THỊ BÍCH THI
LỚP 12C TRƯỜNG THPT LÊ THÀNH PHƯƠNG
TUY AN PHÚ YÊN

Không có nhận xét nào: