Thứ Ba, 7 tháng 10, 2008

TRAO ĐỔI HỌC HÀNH THI CỬ




VUI BUỒN CÔNG SỞ


Đầu năm Đinh Hợi trời đổ nắng trong veo,đây là dấu hiệu của một năm có nhiều điềm tốt lành sẽ đến với mọi nhà.Hòa với sự sinh sôi nảy nở của những cành lộc biếc, tôi cũng vui chung với niềm hân hoang của trời đất cỏ cây.Đi làm về,uống li rượu “trút hũ”õ cuối cùng của bạn bè mà lòng rộn ràng hăm hở, không biết trong năm này mình sẽ làm được gì!


Năm rồi đất nước ta gặt hái được nhiều thành tựu đáng kể, cả kinh tế lẫn chính trị.Đối với ngành giáo dục, tân Bộ trưởng Nguyễn Thiện Nhân đã thực hiện một cuộc cải tổ gần như toàn diện và đề ra nhiều biện pháp mới. Là người đứng lớp, tôi cũng bỏ bụng mừng vì tất cả các bước thực hiện ban đầu dường như có chiều hướng khởi sắc tốt đẹp,kể cả việc phanh phui những vụ tiêu cực bê bối mà giới báo đài đã tốn không ít bút mực để nói đến.Đúng là “cây kim trong bọc mọc gai chân mình” chứ không tại ai.


Hưởng ứng phong trào chung của cả nước, trong cơ quan tôi cũng có người đứng ra chống tiêu cực.Anh cầm sự thật đi gõ cửa các cơ quan có thẩm quyền nhưng chẳng thấy đâu. Kết cuộc là bị phê bình vì tội gây mất đoàn kết nội bộ và tất nhiên có nhiều cặp mắt “chưa tốt” nhìn anh như người “không tốt”.Mặc kệ, anh vẫn thản nhiên như cụ Huấn Cao của Nguyễn Tuân dùng cơm rượu trong cái thú bình sinh hằng ngày của mình cách đây trăm năm.Nói ra thì chuyện lại đau lòng quá vãng nhưng để bụng cũng cảm thấy chua chát hơn.Có lẽ tôi là người nhạy cảm với công việc, cũng là người biết nghe lời mẹ nên đứng trước sự giả dối tôi không hề dửng dưng,cũng không bụm mồm nói to nói nhỏ mà thường nói ra sự thật.Dĩ nhiênø “sự thật mất lòng” và được coi là kẻ không cùng hội cùng thuyền, có nhiều ánh mắt nhìn chưa thiện cảm, nói thật cũng buồn nhưng phải chịu chứ chẳng biết làm sao. Không biết trước đây 300 năm khi viết 2 câu thơ Êm đềm trướng rũ màn che/Tường đông ong bướm đi về mặc ai, Đại thi hào Nguyễn Du có gửi gấm điều gì không sao bây giờ tôi thấy rất nhiều “cô Kiều e ngại nép vào dưới hoa”để che bóng mát quá, không dám nói lên sự thật, vẫn cái dáng lu lu mờ mờ như chẳng phải sống giữa trần gian. Có lẽ họ sợ mất lòng hay chăng nhìn nhận vấn đề đã thấu đáo.


Năm mới này, mùa xuân lại mỉn cười với sự đổi thay của đất nước. Tôi rất tự hào vì mình là một công dân của nước Việt Nam, cũng tự hào mình được học hành bài bản, được làm việc trên quê hương dưới chế độ xã hội chủ nghĩa, có sự lãnh đạo của Đảng và nhà nước. Trong cái hăm hở sống và làm việc bằng chính năng lực của mình nhiều khi tôi cũng chột dạ hỏi rằng: “có phải mình không đấy?”. Có tiếng vọng đâu đó trả lời “ Chính ngươi đấy nhưng ngươi còn trẻ lắm, đừng có láo”. Tôi giật mình thức dậy,ba mươi mấy tuổi còn trẻ nỗi gì, sờ soạng tìm kiếm chẳng thấy ai, lục tìm những cuốn sách chung quanh thì không có cuốn nào dạy mình cách làm người láo, chỉ có những cuốn sách và lời cha mẹ thầy cô dạy cách làm người trung thực mà tôi kiên trì sưu tầm học hỏi ghi chép cho mình bấy lâu nay. Sợ quá,đem câu chuyện “ngụ ngôn” này kể với một ông bạn văn lớn tuổi, hơi rượu lưng chừng cùng với sự cao hứng ông bồi thêm một câu rằng: “Chẳng nhẽ Việt Nam vào WTO cũng phân biệt lớn nhỏ hay sao”. Thế là có chỗ dựa tinh thần tôi bình tâm lấy lại thăng bằng sau cú sốc, thanh thản bước vào một năm mới với hi vọng sẽ cố gắng gặt được nhiều thành công.


xuân 2007


ĐÀO TẤN TRỰC


Không có nhận xét nào: